1/ Bút Lông ( Cọ )
Trong bốn vật quý, bút đứng hàng đầu vì không có bút tốt thì khó mà thi triển tài năng. Chính vì thế mà người Trung Quốc bảo rằng “mặc áo cũ nhưng phải dùng bút mới”. Trong văn phòng tứ bảo, bút có đời sống ngắn ngũi nhất. Nhưng chính nó lại đóng vai trò quan trọng nhất trong thư pháp. Giấy xấu mực tồi, có thể khiến cho tác phẩm khó lưu giữ, nghiên kém phẩm chất khiến việc mài mực mất công hơn, còn bút dở thì dù người viết có tài thế nào cũng khó mà thi triển khả năng, cũng như đàn lên dây không đúng thì người nhạc sỹ không sao trình tấu cho hay được. Vì thế, một thư pháp gia bao giờ cũng coi bút là hàng đầu trước khi lo đến ba vật kia.
Nếu ở châu Âu từ năm 56 biết dùng lông cánh thiên nga, ngỗng, quạ để viết thì ở Trung Quốc, ngay khi đã có giấy và mực, người ta ghi nhận Mông Điềm (đời nhà Tần) là người đầu tiên chế ra cây bút lông (khoảng 200 năm TCN). Ngòi bút chủ yếu được làm từ lông tơ của một số con vật. Tùy theo tính chất của giấy hoặc ý đồ của nhà thư họa mà họ chọn các kiểu ngòi bút cho phù hợp. Nếu viết nhanh trên giấy mỏng thì ngòi là lông chim ác là, chim trĩ. Nếu viết chữ to trên giấy bìa hoặc vải lụa thì ngòi là lông chồn, mèo, hổ, đắc dụng nhất là lông thỏ,... Muốn viết chữ to hay nhỏ, sử dụng mực màu lỏng hay đặc quánh… người ta dùng bút có ngòi bằng lông cứng (như lông đuôi ngựa) hay mềm (như lông thỏ). Hiện, người ta làm ngòi bằng sợi tổng hợp nhưng không hơn được lông thú nhờ ưu điểm ngậm mực nhiều, nét chữ tưa ra cũng là một yếu tố tạo dáng đặc biệt, giúp chữ viết đẹp hơn.
MỘT VÀI HÌNH ẢNH THAM KHẢO:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét